Gần đây Hry thấy 4rum mình có nhiều em học sinh tham gia,cũng không biết làm gì để cảm ơn vì các e đã ủng hộ 4rum nên Hry đã post bài này,Còn một thời gian nữa các em mới bước vào những ngày cuối của tuổi học trò,nhưng cũng không phải là quá sớm để các em nhận ra một số điều...
Tháng năm cuối của thời học trò...
Khi chị viết những dòng này, là lúc tháng Năm cuối cùng của chị đã qua từ lâu, và giờ là tháng Năm của các em. Tháng 5 đang đi về những nẻo cuối cùng, để cập bến con tàu thời gian, tiễn các em bước qua mãi mãi quãng đời đẹp nhất, mà về sau này, em sẽ nhớ đến, như đó chính là thời bình yên nhất của cuộc đời….
Đã mấy lần kể từ ngày ra trường, quay lại đây, trái tim chị chưa hề một lần phai nhạt. Chị biết, rằng chị yêu trường mình biết bao, chị yêu những năm tháng đã qua biết bao….Nơi mà có biết bao kỷ niệm của chị với bạn bè và thầy cô,vui có,buồn có nhưng đều là kỷ niệm trong chị.
Tháng Năm của hơn hai năm về trước chị vẫn là học sinh của trường, là cô học sinh lớp 12.Em thường nói thời gian là cơn gió. Chị thì không, chị lúc nào cũng nghĩ về thời gian, như là con sóng ngoài khơi xa. Chỉ đến khi nào nó ập đến, mình mới chợt nhận ra là nó đã lặng lẽ tiến về biển từ lúc nào… Ngoảnh mặt quay lại đã thấy xa xôi lắm rồi, vậy mà tất cả mới chỉ như là ngày-hôm-qua.
Có lần chị quay về trường đứng trên lầu 2 tại phòng học ngày xưa,chị đã chăm chú nhìn một điều,các e biết chị nhìn điều gì không, đó là chiếc áo đồng phục trường.
Giá mà chị có thể diễn tả thành lời cảm xúc của mình lúc đó em ạ. Một màu áo dàn khắp sân trường, hòa cùng với ánh nắng .Như thể chưa bao giờ chị thấy tuổi học trò đẹp như thế. Chị đã bao lần mặc áo dài, đứng chào cờ dưới mái trường này. Vậy mà chỉ khi quay lại trong một thời điểm khác, trong một màu áo khác, chị mới thấy nhớ,thấy thích mặc nó đến nhường nào.
Hôm đó là buổi chào cờ cuối cùng của trường mình. Thầy cô chúc khối 12 thi tốt nghiệp đạt kết quả tốt,bạn bè cùng nhau ký,viết những trang lưu bút vào sổ của nhau.Chúc nhau những câu nữa thật nữa đùa.Chị còn nhớ lớp chị đã ký lên cả áo đồng phục của trường nữa đó.Khi quay trở lại trường chị đã từng mong trở lại cái ngày vẫn còn là cô bé cấp III, để mặc áo dài trắng mỗi sáng thứ Hai …được họp lớp vào mỗi buổi sáng…..
Chỉ một thời gian nữa thôi các em ạ.Thời gian trôi nhanh lắm và rồi Tất cả sẽ
Khép lại vĩnh viễn.
Chẳng bao giờ mở ra nữa.
Giống như một cuốn sách, hàng ngàn ngày áo trắng các em đã đi qua, là hàng ngàn trang giấy thơm mùi mực tím.
Giống như một ngôi nhà, hàng ngàn ngày áo trắng các em đã ở đây, và rồi cũng đến ngày cánh cửa cuối cùng mở ra, và đóng lại… đóng lại tất cả những vách ngăn mà ở đó sẽ còn mãi vô vàn kỷ niệm, của biết bao thế hệ học trò…
… Và không chỉ là tháng Năm, mà cái khung cảnh đẹp đẽ ấy còn là hồi kết của những gì tươi đẹp nhất mà chị luôn nhớ tới.
Em ạ, các em có thể sẽ buồn, sẽ khóc,khi chia tay thầy cô và bạn bè như chị và các bạn của chị, nhưng tin chị đi, khi mà một, hai, ba năm sau, khi các em không khóc, không buồn và không còn là 18, các em sẽ thấy thời gian, tháng Năm, …, tất cả sẽ giống như một giấc mơ mà ngỡ là chỉ mới đây thôi, các em sẽ có những kỷ niệm và mỉn cười khi nghĩ về nó.
Các em sẽ trưởng thành hơn. Các em sẽ vào Đại học, cao đẳng, sẽ đi những con đường của riêng mình để đến với cuộc đời mới. Và các em sẽ quên đi trong thoáng chốc những năm tháng học trò. Để rồi cũng vào một tháng Năm của những năm sau, các em sẽ quay lại, sẽ nhìn ngắm các thế hệ sau, để rồi các em sẽ thấy:
Tháng Năm cuối cùng giống như một bức tranh, có những mảng màu tươi mới và yên bình
Chúng ta, sau mỗi cột mốc của cuộc đời, lại tìm về nơi ấy, để lặng lẽ thấy thời gian đã mang đi biết bao điều tươi đẹp và khổ đau, và rồi cũng sẽ mang lại những điều tươi đẹp khác, cùng những khổ đau khác, như một vòng tròn chẳng bao giờ có điểm dứt.Nhưng nó không làm ta quá đau, đau không quá lâu vì tiếp đó sẽ có niềm vui mới tới với mình.
Hãy nhớ về thời áo trắng, thời của những giấc mơ, có giấc mơ trở thành hiện thực, có những giấc mơ mãi chỉ là ấp ủ, nhưng chúng đẹp vô cùng…
…
Hãy nghĩ về bức tranh tháng Năm cuối cùng ấy như là một nơi để nương náu mỗi lần khó khăn em nhé, nó sẽ là góc vuông cho các em, trong một thế giới hình tròn…
Và cuộc đời là như thế em ạ, không ai có thể dừng lại mãi chỉ để không lớn lên. Tất cả chúng ta đều phải thay những cái vỏ đã không còn phù hợp với cơ thể mình, như con nhộng trở thành con bướm, để bay đi…
Hãy vững bước các em nhé, đi tới thì mới biết mình đã có những gì và mất những gì.Hãy lưu giữ những kỷ niệm đẹp của thời học sinh nhé các em.
Chị yêu các em nhiều (*_^)!!!!
Chúc các em và các bạn vui vẻ (^_^)!!!!
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Ban-oi-hay-nho-Minh-Thu.IW6A9DU6.html